Trong cuộc sống, ai nào không có những lúc mang tâm trạng không vui. Ừ thì buồn về chuyện tình yêu, buồn về cuộc sống tẻ nhạt, buồn cho sự nghiệp chán trường. Và sự thật là Tôi phải đối mặt với những chuyện buồn đó, vượt qua nó.
![]() |
Nhật ký tuổi 20 |
Chuyện buồn nào rồi cũng sẽ đi qua “cánh cửa này khép lại thì sẽ có một cánh cửa tươi sáng hơn mở ra.
Hôm nay cũng không như mọi khi nữa , mình không viết bài về thủ thuật này kia, mà bài này mình muốn tâm sự và cũng như lưu trữ lại những ký ức buồn trong 20 năm tròn tuổi đôi mươi,...
KHAO KHÁT VÀ ƯỚC MƠ
Tôi còn nhớ cái thời mà tôi , vừa tốt nghiệp trung học cơ sở ( lớp 9 ), lúc đó cũng là lúc tôi bắt đầu đam mê học tập và khả năng tiến bộ của tôi vượt xa những năm trước, lúc đó tuy tôi mới học lớp 9 thôi nhưng trong lòng lúc nào cũng nuôi khá nhiều mơ ước sau này học sẽ làm một kỹ sư ngành điện tử vì lúc đó tôi rất sáng tạo về những đồ dùng điện tử, chủ yếu là chế tạo này nọ.
Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì mơ ước của tôi đã không thành hiện thực chúng thay đổi 360° khiến tôi cảm thấy chán nản, vì một số lý do mà tôi đã được gia đình buộc thôi học sau khi hết lớp 9, lúc đó tôi cũng buồn lắm. Tôi nhiều lần đã xin ba mẹ cho con đi học tiếp, nhưng khi gia đình tôi đồng ý thì lúc đó nhà trường đã thi tuyển điểm để vô lớp 10 điểm cao thì vô lớp khác, thấp thì vô lớp khác, lúc khi tôi đã đến dự định thi thì nhà trường họ đã thi tuyển xong , tôi không còn cách nào xin nhà trường cho tôi xin thi tuyển vào lớp chính quy nữa , nhà trường bảo rằng e không thi xét tuyển thì e chỉ có thể học lớp bổ túc thôi.
Cũng vì cái tự ái của tôi không muốn học lớp bổ túc mà tôi đã bỏ cuộc và quyết định nghỉ học 1 năm đợi đến sang năm sau thi lại để được vào lớp chính quy học, cũng từ thời gian 1 năm trôi qua tôi bổng suy nghĩ ra một ý tưởng khá hợp lý đối với tôi, và đó cũng chính là hy vọng nhanh nhất để thực hiện ước mơ bấy lâu nay của tôi, tôi đã quyết định xin gia đình lên Bình Dương học trung cấp nghề sau đó ước mơ liên thông lên đại học lúc đó 1 lần nữa tôi đã bừng sáng lên hy vọng và khát khao của mình.
Cũng từ đó tôi được gia đình đưa lên ở chung với 1 bà chị trên mảnh đất Bình Dương đầy xa lạ đối với tôi ngay lúc này.
Khi mới lên tôi được bà chị đưa vào một xí nghiệp nho nhỏ để đi làm kiếm tiền đi học , lương tháng tầm 1.5 triệu đến 1.8 triệu là cao nhất. Lúc đó tôi đăng ký học trung cấp vào ban đêm để thời gian ban ban ngày còn đi làm để kiếm thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống ăn uống , cũng như học phí , vì gia đình tôi lúc đó khá khó khăn không thể giúp tôi được tôi cũng hiểu điều đó.
SỰ TUYỆT VỌNG VÀ BỎ CUỘC TRONG VIỆC HỌC
Lúc đầu mới lên trong 1 thời gian ngắn tôi đã cố gắng làm việc trong 2 tháng tôi đã mua cho mình được 1 chiếc xe đạp nhãn hiệu marting để phục vụ cho việc đi làm và đến trường học lúc đó hình như tôi mua chúng với giá 2.1 triệu hơn một tháng lương tôi làm tại xí nghiệp đó rồi, lúc đó cũng chính là đồng tiền đầu tiên trong đời tôi làm ra được luôn, tôi còn nhớ cái cảm giác mà đồng tiền mình mới làm ra đầu tiên và mua được 1 chiếc xe đạp như vậy lúc đó tôi rất vui mừng vì do công sức thật sự mình bỏ ra rất xứng đáng ,.. Trong những tháng đó chị tôi lấy tiền tôi phụ ăn uống , nhà trọ , điện nước 1 tuần tôi phụ cho chị 100.000 vnđ , phần còn lại thì tôi ăn sài lặc vặc và tiết kiếm để đóng tiền học phí cho mình ... Năm đầu tiền học phí là 6 triệu mấy đó tôi cũng không nhớ nữa với tôi số tiền khá lớn so với tôi lúc đó tôi không thể nào đủ sức để đóng tiền học và tôi đã được 2 người anh giúp đỡ mình đóng học phí trong năm đầu tiên.
Sau một thời gian trải qua quá trình học hành được 2 năm mấy thì lúc đó cũng chính là những chuyện buồn, lặc vặc từ nhà trường đến gia đình tôi xảy ra, khiến tôi mang nhiều thất vọng trọng việc học và không muốn chúng đi tiếp với tôi nữa, tôi cứ cố gắng chịu đựng đến gần tốt nghiệp được 1 văn bằng trung cấp chuyên nghiệp rồi, và cơ hội để liên thông lên đại học trong thời gian ngắn nhưng vẫn không thể nào chịu nổi, 1 lần nữa tôi đành bỏ học giữa chừng, chỉ còn vài tháng nữa thôi .... Mà tôi không vượt qua được đành bỏ công dã tràng 2 năm mấy đi học vất vả, ( phần này về chuyện riêng nên tôi không nói được ) một lần nữa hy vọng của tôi như một ngọn đuốc đang cháy bừng như có một thau nước dập tắt bất ngờ khiến tôi không vượt qua được.
NHỮNG NĂM THÁNG SAU KHI NGHỈ HỌC
từ lúc nghỉ học tôi đã quyết định về quê sống, nhưng ở được một thời gian thì tôi cảm thấy nản và muốn từ giã quê hương mình lên lại mảnh đây Bình Dương đầy bon chen Sinh sống để dành cả tuổi đi làm kiếm tiền ước mơ sau này đi học lại từ đầu và cũng như phụ gia đình ...
Lúc đó tôi lên ở với một người anh cũng từ mảnh đất Bình Dương, anh ấy lên đây trước tôi chắc cũng khoản 2 năm trước , tôi còn nhớ lúc tôi mới bước chân vào đời và tìm kiếm 1 công ty xí nghiệp để làm, tôi làm trong 1 công ty gỗ nội thất lúc đó tôi vừa đủ 18 tuổi để bước vào đời cho đến tận bây giờ là 20 tuổi thời gian thấm thoắt nhanh thật mới đây đã 2 năm rồi.
Nhưng ý chí và nghị lực của tôi chưa bao giờ bỏ cuộc... Hằng ngày đi làm về một số bạn thì đi chơi, hay online ở nhà lướt Facebook, web nghe nhạc . nhưng tôi thì khác họ sống ảo hay làm gì không quan tâm, định hướng của tôi là học hỏi và khai thác kiến thức tìm năng trên internet, để nâng cao khả năng cũng như trình độ sau này cho chính bản thân biết đâu được sau này sẽ đổi thay, hằng ngày tôi ôm điện thoại lướt những diễn đàn , group lớn, từ những website chia sẻ tài liệu học tập thủ thuật này kia... Nói thật chứ nhiều khi tôi y như một người tự kỷ khi làm về là chỉ ôm vào điện thoại, không thèm để ý đến ai, họ nói gì tôi đều bỏ ngoài tai.
Tôi quan niệm thanh giả tự thanh , lương tâm trong sạch sống không hổ thẹn, nhiều lúc cũng buồn lắm mọi người nói tôi này kia tôi nghỉ không nên chấp nhứt gì đến họ mà cứ để thời gian sẽ trả lời thay lời tôi nói .
Dần dần tôi trở thành 1 con người hoàn toàn xa lạ , ngại tiếp xúc với người lạ, ít nói lại, nhưng trong tâm hồn tôi lúc bây giờ không phải ít nói mà là không muốn nói nhiều.
Tôi thương ai ,thích ai điều để trong lòng và âm thầm giúp đỡ họ những gì có thể nhất.
LỜI KẾT
Trong cuộc sống hình như mọi người điều có những kỷ niệm buồn vui khác nhau, một số người thì lưu trữ lại những kỷ niệm vui buồn đáng nhớ , riêng tôi đáng nhớ nhất là những kỷ niệm không vui bên trên, chắc có lẽ tình yêu, sự nghiệp và cả niềm vui không lựa chọn tôi. Tôi dần mất hết niềm tin trong sự nghiệp, sự tự tin trong tình yêu , và cướp đi luôn những niềm vui mà tôi không bao giờ có được.
Đây là bài viết tôi viết năm 20 tuổi và hy vọng rằng 10-20 năm nữa với sự nỗ lực và không khuất phục số phận kỳ tích sẽ đến với tôi.